Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

[ĐOẢN VĂN] TUY ĐÓ LÀ MỘT CHÀNG ĐẸP TRAI



TUY ĐÓ LÀ MỘT CHÀNG ĐẸP TRAI

~ Đoản văn, đam mỹ thần quái, hiện đại ~


Tác giả: Hua Lou.

Biên dịch: meo_chan.

Beta reader: wachan.






Tay phải cậu khẽ lồng vào bàn tay trái đang buông thõng của người ở bên, cùng người ấy tự nhiên duy trì nhịp bước; thoạt nhìn giống như hai người họ nắm tay cùng nhau đi suốt một đường...



“Tôi cứ nghĩ rồi thời gian sẽ làm nhạt phai đi tất cả. Nhưng tôi đã lầm, trên đời này vẫn còn có điều là ‘vĩnh viễn’…”



Với vốn tiếng Trung hết sức khiêm tốn của mình, bản dịch “Tuy đó là một chàng đẹp trai” (虽然那是一个帅哥) của tác giả Hua Lou (画楼) dưới đây có sự trợ giúp của phần mềm Quick Translator © 2009 – 2010 ngoctay@TangThuVien.com. Vì vậy, rất mong mọi người thông cảm và hi vọng nhận được nhiều lời nhận xét, góp ý để bản dịch ngày càng hoàn thiện hơn. 
Bản dịch chỉ mang tính chất cá nhân, phi thương mại, xin vui lòng không mang nó ra ngoài Blog này để đăng tải ở những nơi khác.




~*~




Tuy đó là một chàng đẹp trai, hơn nữa còn là một anh chàng cực kì cực kì đẹp trai, đẹp trai tới mức nổi bần bật trong đám “giai đẹp”; nhưng đồng thời đó lại là một chàng đẹp trai có thể đi trên không trung, bay giữa bầu trời…

“A!------” – Ta sợ hãi kêu ré lên, cảm giác với tông giọng cao chót vót của mình hiện giờ, nữ diễn viên chính trong mấy bộ phim kinh dị cũng phải ngả mũ chào thua.

Đẹp trai bị ta dọa cho sợ đến độ phải co giò chạy.


Giây phút hoảng loạn qua đi; ta đang định há mồm thở dốc vài cái, lại thấy chỉ trong nháy mắt Đẹp trai đã xuất hiện ở ngay trước mặt mình, bay~

Kinh hồn bạt vía, thuận theo phản xạ, tiếp tục diễn lại một lần thét chói tai!

Lập tức Đẹp trai liền lặn mất tăm…


Ta khẽ thở phào, nhưng Đẹp trai cũng cùng lúc nhẹ nhàng quay trở về.

Trong lòng bực bội thầm nghĩ, này chàng trai, cậu có thấy như thế này rất phiền không hả, cậu không mệt, cổ họng ta còn biết đau nha! Đang chuẩn bị cất tiếng la tập ba thì Đẹp trai đã nhào tới lấy tay ụp kín miệng của ta, không ngừng thở than khóc lóc:

“Đại tỷ, van cầu tỷ, không cần phải kêu thêm lần nữa! Là lỗi của tôi! Lỗi của tôi!… Vậy còn không được sao?! Tôi chết một lần đã không dễ dàng, tỷ để tôi an an ổn ổn chết thêm hai ngày đi! Tỷ mà kêu, người chết cũng bị tỷ dọa cho sống lại…”

Hóa ra Đẹp trai là hồn ma thật a~ Ta bèn gật gật đầu “Ư ư” đồng ý.

Đẹp trai buông tay, nhẹ nhõm thở một hơi dài…



Ta dùng ánh mắt xấu xa đánh giá Đẹp trai một lượt từ đầu tới chân, đầu óc ứng thói quen lập tức bật ra điểm số, dáng người này~ dáng người này~ Ưhm, phải được 98 đi, hơi gầy một chút, nếu không thì đúng là hoàn mỹ tới mức không chê vào đâu được! Tuy vậy, với con mắt tinh tường đã duyệt qua vô số nam nhân của ta, cậu chàng cũng coi như xếp hàng cực phẩm, có đủ tố chất của một tiểu thụ cùng tiềm chất của một tiểu công. Chỉ cần vài lời chỉ dẫn xác đáng, cậu ấy tuyệt đối đủ khả năng để trở thành nhân tài rường cột cống hiến cho sự nghiệp đam mỹ vĩ đại!!!

Đẹp trai đỏ mặt, chẳng lẽ vẻ háo sắc của ta lại lộ liễu tới vậy sao? Khẽ thu hồi ánh mắt, ta chỉ tay vào hai chân đang cách mặt đất một khoảng của cậu, vô cùng hâm mộ hỏi: “Ma đều có thể bay?”

Đẹp trai nhìn ta đầy khinh bỉ, ánh nhìn thật giàu ý nghĩa, không phải “nói nhảm!” thì cũng là “linh tinh!”… Đẹp trai kéo tay ta nâng dậy, ta liền bay lên~

Không cần dùng chút sức lực nào cũng có thể nổi tại không trung, ta hưng phấn đến phát cuồng, khoa chân múa tay sung sướng khôn cùng, này thì tạo dáng cá bơi, dáng chó đào, còn học ếch nhảy, chán lại nằm đơ…

Đẹp trai đứng bên đã mồ hôi mẹ mồ hôi con rơi lộp bộp…




“Cô có biết mình đã chết rồi không?” – Đẹp trai đột nhiên hỏi ta.

Ta bây giờ mới giật mình nhớ tới chiếc xe con vừa chèn qua người mình khi nãy, quay đầu nhìn, địa điểm xảy ra tai nạn lúc này chỉ còn lại một vũng máu. Lái xe sau khi gây chuyện đã bỏ trốn, còn cơ thể ta hẳn là được đưa đi bệnh viện cấp cứu rồi; tuy vậy bản thân cũng tự hiểu… chẳng còn cách nào cứu nổi nữa…

Ta nhìn vệt máu lưu lại trên mặt đất hồi lâu, có chút thất thần.

“Chúng ta đi tìm thằng lái xe kia đi! Tôi biết một người vô cùng lợi hại, có thể giúp cô báo thù, cho tên đó sống không bằng chết luôn!” – Đẹp trai căm giận nói.

Ta lắc đầu: “Thôi, bỏ đi! Cũng không phải là hắn cố ý, hơn nữa hiện tại tôi cũng rất tốt nha, còn có thể bay~~~” – Ta học chim nhỏ vỗ cánh hai cái.

“Tốt cái con khỉ! Chờ tới lúc không còn ai nhớ đến cô thì cô liền tiêu rồi!” – Đẹp trai ném cho ta một ánh nhìn thắm đượm “tình ý” kiểu… “Cô là đồ ngốc!”…

“Cái gì… Tiêu rồi?!” – Ta sợ hãi vội vàng chất vấn.

“Chính là biến mất thôi. Hồn phi phách tán!” – Đẹp trai bình tĩnh nói, nhưng không hề liếc mắt nhìn ta một cái.

“Ý cậu là hiện giờ tôi còn tồn tại… bởi vì có người tưởng niệm tôi sao?”

“Ô! Hóa ra cô cũng không ngốc nha~” – Đẹp trai tỏ vẻ kinh ngạc.

Có cậu mới ngu ngốc ấy! Ta lườm~ lườm~ lườm~

“Đúng vậy! Thần thánh tồn tại do con người có tín ngưỡng, ma quỷ tồn tại do con người biết tưởng niệm. Đối với thần thánh, càng nhiều người tin tưởng, thờ phụng, họ càng trở nên chân thực, sống động, lực lượng cũng vì thế mà to lớn hơn; vị thần nào không có tín đồ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt. Tương tự, đối với ma quỷ, số người nghĩ tới nó càng nhiều, thương nhớ nó càng sâu thì năng lượng của nó liền càng cường đại, tới một ngày những tưởng niệm kia đã nhạt phai, nó sẽ hồn phi phách tán, biến mất vĩnh viễn. Bé con, nghe hiểu sao?” – Đẹp trai xoa xoa đầu ta, hắn dám coi ta như đứa trẻ lên ba!

Ta im lặng suy nghĩ một lúc, nói: “Tuy rằng cậu “lên” trên này trước tôi, nhưng tôi vẫn thích cậu kêu tôi một tiếng ‘Đại tỷ’!”

Đẹp trai té xỉu.


Là ai đang nghĩ tới ta? Ba, mẹ… Còn có người ấy nữa chăng? Đến lúc nào họ sẽ quên ta đây?


Đẹp trai không biết từ đâu biến ra được một cái khí cầu. Đó không phải loại bong bóng bơm hơi vẫn thường thấy mà là không khí ngưng tự thành một quả cầu, còn có thể nhìn rõ từng đợt hơi nước lưu chuyển ở bên trong, long lanh ánh tím, rất ấn tượng!

“Giúp tôi một chuyện gấp!” – Đẹp trai cất tiếng.

“Không thành vấn đề! Giúp thế nào?” – Tuy còn chưa rõ đầu đuôi ra sao, nhưng ta đã thật nóng lòng muốn làm “ma tốt”.

“Đặt tay lên đây, tập trung tinh thần nghĩ tới từ ‘Quên’ là được!”

Ta làm theo, chỉ trong chốc lát đã thấy khí cầu phát ra sắc tím rực rỡ. Đẹp trai vô cùng vui vẻ: “Tốt rồi! Cám ơn!”

“Đây là vật gì vậy?” – Là một con ma mới chết, còn lạ nước lạ cái, ta nhất định phải tích cực phát huy tinh thần hiếu học đáng quý.

“Tên của nó là gì thì tôi đã quên mất tiêu. Tư… cái gì đó… à ừm… Trứ… Nói chung là vừa dài vừa rắc rối, dù sao tôi vẫn quen gọi nó là ‘Khí cầu’!”

Hỏi cũng như không! Ta nhìn cậu ấy với vẻ khinh thường.

“Thế nó có ích lợi gì?”

“Quả khí cầu này có thể làm cho một người hoàn toàn quên đi một người khác, quên đi hết thảy những điều liên quan đến người kia… Nhưng cần phải có đủ một ngàn người truyền cho nó ám chỉ, nó mới có thể phát huy tác dụng.”

“Thần kỳ đến vậy?! Mà cậu tìm thấy nó ở đâu?”

“Tôi tạo ra đó. Năng lượng của tôi chính là rất mạnh à!” – Đẹp trai cười đắc ý, tay khẽ động một chút, khí cầu liền biến mất.

Ta bắt chước bộ dáng của Đẹp trai nhưng tập thế nào cũng biến không được. Tức rồi nha! Có được sức mạnh lớn như thế, cậu ta lúc còn sống nhất định là một kẻ làm điên đảo chúng sinh, vạn người mê đắm!

“Đường tình duyên của cậu trước kia chắc hẳn tốt đẹp lắm đi?! Có nhiều người thương nhớ đến thế cơ mà?”

“Nào có! Trước khi chết tôi đã trải qua hai năm cuộc sống thực vật, có tưởng niệm nhiều, nhiều nữa thì cũng dần tiêu tan hết cả!”

“Vậy tại sao cậu lại mạnh hơn tôi được?” – Ta khó chịu.

“Chỉ có một người thôi!” – Đẹp trai cúi đầu nhìn xuống, trên đôi môi dường như đang hé nở một nụ cười nhẹ: “Chỉ có một người vẫn luôn nghĩ tới tôi…”

“Là nam!” – Ta kết luận một cách cực kỳ chắc chắn.

“Làm sao cô biết?!” – Đẹp trai trưng bộ mặt “thấy ma gặp quỷ” ra trông ta.

“Hừ hừ! Đây gọi là khứu giác của loài sói!”

Đẹp trai không lên tiếng.


Một người. Chỉ là những nỗi niềm tưởng niệm, tiếc thương của một người… hóa ra cũng có thể tạo thành thứ sức mạnh lớn lao đến mức như vậy hay sao?


~*~


Ta theo Đẹp trai đi khắp nơi tìm hồn ma nhờ họ hỗ trợ nạp khí cầu. Gặp nữ quỷ thì Đẹp trai “xung trận”, gặp nam quỷ tới lượt ta “lên”, thấy thế nào lại từa tựa hai ma cô dẫn mối chào hàng…

Trên đường gặp phải một đại thúc quỷ, ổng thấy ta là “ma mới” liền nảy sinh ý định trêu chọc đùa bỡn, cố tình đem đầu hái xuống đặt trên tay, tính làm ta sợ chút cho vui.

Ta săm soi hắn từ đầu tới chân rồi nói: “Thật ra nếu chú đem JJ [1] của mình tháo xuống để cầm theo thì cháu có thể sẽ hưng phấn hơn một chút!”

Đại thúc đờ ra, lúc sau lấy vẻ vô cùng ngây thơ, thuần khiết, chưa trải sự đời mà đỏ mặt xoay người chuồn mất, đầu cũng quên lắp về cổ.

Đẹp trai vội vàng đuổi theo, gào lớn: “Lão Vương! Tôi không biết cô gái ấy, thực sự không biết không biết mà!!!”

Ta đứng tại chỗ cười đểu: “Cậu tiêu rồi! Giờ cậu có nhảy xuống hoàng tuyền danh này cũng rửa không sạch! Ha ha ha ha~~~~”




Một tháng trôi qua, chúng ta rốt cuộc cũng góp nhặt đủ một ngàn ám chỉ, Đẹp trai vui vẻ vô cùng.

Ta hỏi Đẹp trai, là ai đã tổn thương cậu sâu tới vậy, khiến cậu phải vất vả trăm phương nghìn cách quên hắn bằng được?

Đẹp trai bất mãn kêu lên: “Cái gì! Ai có thể thương tổn tôi?! Người dám làm như thế còn chưa sinh ra trên đời này đâu! Cô thật quá coi thường người khác đó!”

“Ta sai rồi, là ta không đúng, không đúng! Thật ngại quá đi, do ‘lang nhãn’ của ta đã đánh giá thấp ngài! Đại quỷ như ngài xin hãy rộng lượng đừng cùng tiểu quỷ ta so đo nữa~”

Đẹp trai tạo dáng Lâm muội muội [2] hai mắt đẫm lệ ngước nhìn ta: “Muộn rồi muộn rồi, ta đã bị tổn thương a~ Đối với ngươi, ta dốc hết ruột gan, như thế chân thành, như thế thâm tình, như thế tín nhiệm~ Vậy mà ngươi nỡ lòng nào không hề chân thành, không hề thâm tình, không hề tín nhiệm ta đây?~~~”

Ta lên cơn kích động, toàn thân run rẩy giơ tay chỉ vào hắn: “Tiểu thụ! Tuyệt đối là tiểu thụ!”

Đẹp trai cười ngất.




Ta cùng Đẹp trai bay, chao ôi~ là bay~ bay đó~, tới một toà công sở cao thật cao. Đẹp trai vốn đang hăng say cười cười nói nói bỗng nhiên im bặt, trông giống hệt người vừa trúng phải ‘Định thân chú’ [3].

Ta nhìn theo ánh mắt của cậu ấy.

Cửa chính của tòa nhà vào giờ tan tầm người người qua lại đông vui nườm nượp, vậy mà chỉ cần một cái liếc qua, chàng trai kia đã khiến ta hoàn toàn choáng ngợp! Vô phương, gặp phải mĩ nam như vậy thì có cố không nhìn thấy cũng không thể~

Trời ơi, đấy là mĩ nam vạn dặm mới tìm được một nha! Mới trông loáng thoáng từ xa mà ta đã trực chảy nước miếng. Xứng đáng cho điểm tối đa! Nếu so với Đẹp trai thì người đó hơn vài phần trưởng thành cùng cường tráng; ánh mắt ôn hòa, tự tin; cử chỉ tao nhã, phong độ ngút trời; còn cả nét thâm trầm ẩn sau vẻ ngoài hoàn mỹ không ai có thể nhìn thấu ấy… Chẳng phải là hình mẫu lý tưởng của một tiểu công âm hiểm ta vẫn hằng tìm kiếm sao?!

Ta xem xem mĩ nam rồi lại nhìn nhìn đôi mắt thâm tình đến tích thủy của người bên cạnh; bắt đầu tưởng tượng hắn đã sử dụng tâm kế thâm độc đến mức nào để đùa bỡn Đẹp trai, thủ đoạn hiểm ác ra sao mà bẻ cậu ấy từ thẳng thành cong lừa tới tay xong cuối cùng lại kết hôn với con gái Tổng giám đốc, thậm chí còn cố tình tạo ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn khiến “người xưa” hai năm sống đời thực vật… Nhưng bi kịch nào chỉ có thế, tình còn chưa dứt, hắn suốt hai năm vẫn cố gắng chăm sóc Đẹp trai; tới lúc Đẹp trai chuẩn bị tỉnh dậy, lo lắng tội ác của mình bị vạch trần, hắn đành chịu đựng những đớn đau trong lòng mà giết chết cậu ấy… Chỉ là Đẹp trai vẫn yêu hắn thật lâu thật sâu, đành phải trăm cay nghìn đắng, vất vả khó nhọc tìm người nạp khí cầu chỉ mong quên được hắn, giải thoát mình khỏi nỗi thống khổ giày vò…           

“Cô lại nghĩ linh tinh cái quái gì đó?”- Tại sao Đẹp trai hay khinh thường ta tới như vậy?!

“Tôi vô cùng vô cùng đồng cảm với cậu a!” – Ta nói mà lòng đau như cắt.

Đẹp trai lui vội về sau mấy bước, ánh nhìn vừa ngờ vực vừa trông chừng như kiểu ta là bệnh nhân tâm thần trốn trại.

Đúng lúc này, mĩ nam đằng xa lại nói chuyện với một mĩ nữ, đánh gãy luôn cuộc trao đổi “ông nói gà, bà nói vịt” của ta cùng Đẹp trai.


“A Luân, case kia anh làm thật tuyệt! Ba em rất coi trọng anh đó!”

“Cám ơn!” – Mĩ nam mỉm cười làm ta muốn té xỉu, cái gì gọi là nhất tiếu khuynh thành nhất tiếu khuynh thành nhất tiếu khuynh thành nhất tiếu khuynh thành…

“Đi uống một chén chúc mừng thì thế nào? Em mời nha~~~” – Mĩ nữ vuốt tóc làm duyên, ta bay cách đó tận mười thước còn ngửi được mùi hormone nồng nặc…

“Chuyện này… thật xin lỗi, vợ tôi còn đang chờ ở nhà. Hôm khác đi, tôi sẽ mời cô.”

“… Được rồi, anh đúng là một ông chồng tốt! Làm bà xã của anh nhất định hạnh phúc đến chết luôn~” – Mĩ nữ khẽ bĩu đôi môi nhỏ, vẻ mặt vô cùng hâm mộ và tiếc nuối.

“Ha ha, tương lai cô nhất định cũng sẽ kiếm được một người phù hợp. Tôi đi trước, mai gặp!”

“Ngày mai gặp~~~”


Ta nhìn Đẹp trai thầm nghĩ, thôi rồi thôi rồi, hắn quả nhiên đã có vợ, tốt nhất cậu nên đem quả khí cầu kia ăn hết rồi quên sạch đoạn tình này đi.

Tuy vậy, Đẹp trai vẫn mang vẻ mặt si tình ngắm Mĩ nam, người ta đi đến đâu cậu ấy liền bay theo tới đấy, ta cũng chỉ biết ngoan ngoãn nối đuôi. Trên đường gặp vài “đồng loại” lướt ngang qua, họ còn tưởng hai chúng ta bị người xem là diều thả chơi. Đột nhiên, Đẹp trai hạ đất, đuổi theo Mĩ nam, đi song song cạnh hắn. Tay phải cậu khẽ lồng vào bàn tay trái đang buông thõng của người ở bên, cùng người ấy tự nhiên duy trì nhịp bước; thoạt nhìn giống như hai người họ nắm tay cùng nhau đi suốt một đường.


Ai đó luôn dõi theo một người, mà người kia nào biết…


Ta bay bay đằng sau họ làm bóng đèn, chiếu rọi đôi mắt rạng ngời lóng lánh của Đẹp trai.


~*~


Cuối cùng, Mĩ nam cũng về đến nhà. Nhà của Mĩ nam không lớn nhưng bày biện hết sức tinh tế, gọn gàng lại sạch sẽ, chỉ kì lạ một điều là chẳng thấy bóng dáng bà xã của hắn đâu.

Trước điều đấy, mĩ nam vẫn điềm tĩnh, thản nhiên, tựa hồ không hề cảm nhận được có gì khác thường. Vừa bước vào cửa, hắn dường như lập tức trở nên nhẹ nhàng, thoải mái; miệng cũng bất giác nở nụ cười; phải chăng đó chính là cảm giác hạnh phúc mà gia đình mang lại?!

Hắn nói: “Tiểu Vũ, anh đã về.”

Không ai trả lời, chỉ có Đẹp trai đứng cạnh hắn bất chợt nhấc tay che lại ánh mắt. Động tác nghẹn ngào đầy xúc động ấy của Đẹp trai… Cậu… đang khóc sao?…

Mĩ nam đặt máy tính xuống, đi vào phòng bếp nấu cơm.

Ta ngồi trên bàn ăn, nhìn Đẹp trai lượn quanh hắn vội tới vội lui.

Đẹp trai nghĩ muốn hỗ trợ nhưng việc gì cậu ấy cũng không làm được. Mĩ nam xào rau, Đẹp trai tính giúp hắn lấy gia vị mà lại quên béng mất bản thân mình vốn chẳng cầm được mấy thứ đồ vật như vậy. Hơn nữa, ta còn thấy rõ vài lần Đẹp trai nhầm dấm chua thành xì dầu, đưa đường lại ngỡ muối,…

Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được bày lên. Trời ơi, tay nghề của Mĩ nam không thuộc loại tầm thường đâu nha! Chỉ ngửi mùi thôi đã đủ khiến ta phải chảy nước miếng…

Đẹp trai rầm một cái liền đá ta ra khỏi bàn. Ta thầm mắng tiểu tử này vừa vô lương tâm vừa vô nhân tính, à nhầm, vô quỷ tính.







Ta thấy được trên bàn có hai chiếc bát, trước bàn có hai cái ghế dựa…


Ta thấy được Mĩ nam mở một chai rượu đỏ thoạt nhìn có vẻ khá đắt tiền, rót đầy hai chén đặt vào hai bên bàn rồi ngồi xuống…


Ta nghe được Mĩ nam khẽ nói: “Tiểu Vũ, cái case anh kể với em lần trước rốt cuộc đã làm xong, tổng giám đốc thực hài lòng, nói không chừng còn muốn thăng chức cho anh nữa. Có ghen tị với anh không? Ha ha…”


Ta thấy được Mĩ nam cười tựa đứa nhỏ vui vẻ, hồn nhiên; một chút phong độ cũng không có…


Ta thấy được đối tượng Mĩ nam đang nói chuyện cùng, đặt trên chiếc ghế ở đối diện, một bức ảnh lồng kiếng đóng khung... là tấm hình của Đẹp trai…


Ta chảy hết nước miếng liền bắt đầu rơi nước mắt…


Đẹp trai bay đến chiếc ghế kia an vị, kêu:

“Hứ! Có thế anh cũng đòi khoe, tôi mà không chết, lại chẳng đã làm tổng giám đốc đi thăng chức cho người ta rồi!”

“Ha ha ha, anh biết em sẽ không phục! Ai bảo em rời đi sớm như vậy… Thôi, quên đi, chúng ta cụng ly!” – Mĩ nam mỗi tay cầm một ly rượu, chạm nhẹ, sau đó bèn uống cạn cả hai chén…

“Anh lại uống rượu của tôi!” – Đẹp trai lầm bầm đầy bất mãn.


Nhưng mĩ nam không nghe được, cái gì anh ấy cũng không thể nghe được…


Mĩ nam vừa ăn vừa nói, Đẹp trai cũng vẫn tiếp lời; mĩ nam không nghe được nhưng dường như anh ấy luôn biết Đẹp trai sẽ nói điều gì.  

Ăn xong một bữa cơm, Đẹp trai đã khóc không thành tiếng…

Mĩ nam dọn dẹp qua loa bàn ăn rồi mở TV, chuyển tới kênh thể thao đang chiếu bóng đá. Anh đem ảnh của Đẹp trai cẩn thận đặt vào sofa, cuối cùng mới đi rửa bát.

“Tôi thích xem bóng đá.” – Đẹp trai cất tiếng.

Ta nhìn trái ngó phải một hồi rốt cuộc hiểu được cậu ấy đang nói chuyện với mình, vì thế cố gắng lau sạch đống nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt, ngoan ngoãn ngồi nghe.

“Tôi… cũng là do tai nạn....”

Khốn khiếp! Lái xe bây giờ toàn một lũ có mắt không tròng! Ta nổi giận.

“Sau đó, tôi thành người thực vật… hai năm… anh ấy vẫn chăm sóc tôi nhưng tôi đã không thể sống lại…”

Ai~ Chân tình cũng chẳng làm trời xanh cảm động~ Ta cùng Đẹp trai thở dài.

“Anh ấy không thể cứ sống như vậy được.” – Đẹp trai xót xa nhìn mĩ nam còn đang đứng trong phòng.

“Nhìn có vẻ rất hạnh phúc đó thôi!” – Ta chen vào.

“Anh ấy giả vờ cho tôi xem đấy. Luân sợ tôi nhìn thấy anh ấy khóc lại cảm thấy đau lòng.”

Ta không thể nhận ra nụ cười của Mĩ nam là giả, mãi tới lúc ta thấy có nước từ trên mặt Mĩ nam rơi vào bồn rửa. Điều hòa đang bật, nó chắc chắn không phải mồ hôi…


Đó là nước mắt…



Khi Mĩ nam từ phòng bếp đi ra, nước mắt đã được lau khô. Anh bước tới bên cạnh sofa, cầm ảnh chụp của Đẹp trai ôm vào trong ngực, mỉm cười cùng xem TV.

“Anh ấy cứ thế này đã được một năm... Tôi cứ nghĩ rồi thời gian sẽ làm nhạt phai đi tất cả. Nhưng tôi đã lầm, trên đời này vẫn còn có điều là ‘vĩnh viễn’.”

Đẹp trai nở nụ cười, một nụ cười cảm động mà đầy bi thương.

“Tôi không thể để chuyện này cứ tiếp diễn mãi được. Tôi muốn anh ấy quên tôi đi…”

Ta đã không thể nói nên lời, chỉ biết bay đến bên cạnh Đẹp trai, chia sẻ cùng cậu ấy.


Mĩ nam rót một chén nước, cầm trong tay.


Đẹp trai cười với ta, khẽ nói: “Cám ơn cô!”… tựa lời cáo biệt…


Ta thấy Đẹp trai đem khí cầu hòa tan vào cốc của Mĩ nam.


Cậu ấy rúc vào vai anh, bộ dáng thực hài lòng, thực hạnh phúc; mặc dù Mĩ nam chuyện gì cũng không thể cảm nhận được…


Ta thấy Mĩ nam một ngụm lại một ngụm, từ từ uống nước.


Đẹp trai từng chút lại từng chút, trở nên trong suốt, giống một bức tranh đang dùng Photoshop xử lí…


Cậu ấy vẫn nhìn anh, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc, khoảnh khắc ấy dường như vĩnh hằng…


Ta òa khóc nhưng Mĩ nam sẽ không nghe được, mà giờ đây, cả Đẹp trai cũng đã không thể nghe được…


Một người quên, một người tan biến, như vậy với cả hai đều là giải thoát hay sao?


Ta nghĩ trời cao thật sự rất ác; nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không để bi kịch như vậy xảy ra. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì ta cũng không phải ông trời, ta chỉ có thể đứng nhìn tất cả diễn ra...


Ta hét lớn: “A Luân! A Luân! Anh gọi là A Luân phải không? Anh mau tỉnh, mau tỉnh lại đi mà! Tiểu Vũ đã đi rồi... Cậu ấy sẽ không bao giờ… trở lại nữa… Anh có nghe thấy tôi nói gì không?! A Luân!”


Mĩ nam không thể nghe thấy, ta biết anh không thể nghe thấy… Tuy vậy, ta thấy khó chịu quá, ta nghĩ gào lên, thét lên cho chính mình nghe… Tiểu Vũ đi rồi Tiểu Vũ đi rồi…



Ta trông Mĩ nam đứng lên, nhìn bức ảnh trong tay mình mà ngẩn người. Trong mắt anh tràn đầy sự nghi hoặc, chắc chắn Mĩ nam đang nghĩ đó là ai vậy, sao ta lại cầm ảnh của người đàn ông này…




Anh đã quên cậu ấy…




A Luân tính vứt ảnh của Tiểu Vũ đi nhưng vừa tới gần sọt rác liền dừng bước, anh quay lại đem ảnh chụp cất vào ngăn kéo.


A Luân với điều khiển chuyển TV thành kênh kinh tế.


A Luân cầm lấy chén nước, bỗng nhiên có lệ chảy ra từ khóe mắt anh; anh ấy có vẻ vô cùng khó hiểu, không biết vì sao mình tự dưng lại rơi nước mắt…





Nhưng ta biết, ta biết…







Bởi vì trong chiếc chén đó, chứa đựng là cả ngàn niềm “Quên”…








~Hoàn~



Chú thích:



[1] JJ: Từ viết tắt trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc, xin các bạn qua đây hoặc đây để tìm hiểu.


[2] Lâm muội muội: ý chỉ Lâm Đại Ngọc – nhân vật chính trong tác phẩm “Hồng Lâu Mộng” của Tào Tuyết Cần. Trong tiểu thuyết, Giả Bảo Ngọc gọi nàng là “muội muội” nên sau này từ “Lâm muội muội” được sử dụng khá rộng rãi. Lâm Đại Ngọc là người đa sầu đa cảm, từ nhỏ thân thể đã ốm yếu, thêm cảnh mồ côi cha mẹ phải ăn nhờ ở đậu khiến nàng luôn thẹn thùng, tủi hổ, hay suy nghĩ; cuối cùng phải chết trong niềm oán hận và tuyệt vọng.


[3] Định thân chú: phép khóa thân.



5 nhận xét:

chua chul nói...

Thực sự dạo này không thích đọc đam mỹ chương hồi gì cả, chỉ muốn tìm những đoản văn nhẹ nhàng...
Cảm ơn bạn đã edit truyện này nhé ^^
Ngày hôm nay thực sự có duyên với "nhớ" và "quên".
Bản thân đôi lần cũng mắc trong vòng luẩn quẩn giữa hai khái niệm này, vì chẳng biết như thế nào mới là hạnh phúc, đôi khi nhớ mãi một người cũng là tàn nhẫn với một người, đôi khi quên một người cũng là tàn nhẫn với người đó, vậy như nào mới là tốt?
Đọc xong, mình cũng không rõ cảm giác lúc này như thế nào nữa, cái kết này có thể gọi là HE không? Vì như đã nói, có thể đây chính là giải thoát, giải thoát cho cả Vũ và Luân. Bắt một người chỉ có thể nhìn người mình yêu thương ở đó mà không thể chạm đến được, chỉ có thể nhìn nước mắt người đó rơi mà không thể gạt tay lau đi. Bắt một người cố ép bản thân mình tin vào sự tồn tại của một người đã không còn, sợ sẽ có một ngày sẽ quên đi ng mà mình coi trọng... Như thế mới chính là tàn nhẫn...

Nặc danh nói...

A~ thanks bạn rất rất rất nhìu. Dạo này mình rất hay thix đọc đỏan văn nhưng ít khi tìm đc 1 cái đỏan văn hay thế này...thật sự truyện này làm mình xúc động quá, đọc mà đau lòng...giá như...giá như đọan kết ko quá bi ai như thế thì có tốt ko? A Luân rốt cuộc lại ko còn nhớ gì đến Tiểu Vũ mà còn đổi kênh khác. Thật bi kịch mà. Anyway, thanks bạn vô vàn vì đã trans đỏan văn này *tung tim* :x

Unknown nói...

Chào bạn Meo_chan!
Mình rất thích truyện của bạn, mình muốn in truyện này và tất nhiên sẽ không dùng để kinh doanh. Mong bạn đồng ý, reply mình nhé! Cảm ơn bạn!

Nặc danh nói...

Ta không biết phải nói gì..... Chắc là giống các rds ở trên thôi..
Quên, có lẽ thực sự là 1 loại giải thoát cho cả 2 người.....
Phải yêu sâu đến mức nào, mới có thể tàn nhẫn như vậy....
Phải yêu sâu đến mức nào, mới 3 năm không thể quên, quên rồi vẫn rơi nước mắt?
Ta thích câu nói cuối, cái câu ta thấy xúc động nhất trong truyện:
"Bởi vì trong chiếc chén đó, chứa đựng là cả ngàn niềm “Quên”…"

Unknown nói...

Cảm ơn bạn, truyện hay và cảm động quá.

Đăng nhận xét