TỔNG HỢP
CÁC CHIÊU THỨC ĐỂ CẬU ẤY TRỞ THÀNH CỦA BẠN
(QUÁ TRÌNH
ĐẠI CƯƠNG)
Tác giả:
Cố Mạn
Người
dịch: meo_chan
Từ
khi chuyển đến ở tại nhà của Mojata, KO bắt đầu tập trung nghiên cứu chương trình
“Dự báo thời tiết”, N lâu sau, rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này.
Thời
tiết hôm nay khá kì lạ, buổi sáng trời trong, tới chiều lại có mưa to, sấm chớp.
Hôm
sau sẽ chuyển thành nhiều mây, trời đổ mưa rào.
Mà
đến ngày kia thì càng kinh khủng hơn, mưa dầm mưa dề, rả rích đêm ngày…
Lúc
này mà đem đồ ra phơi nắng thì đúng là muôn lần vạn lần rất không thích hợp a~
Ở
trên lịch, KO thật cẩn thận khoanh tròn một cái đánh dấu; trời vừa hửng sáng liền
thu dọn hết tất cả chăn ga gối đệm trong phòng mình toàn bộ đều ném tới ban công.
Khi Mojata mặc đồ trong đến đó lấy áo sơ mi (chỉ vì vài miếng ăn, cậu đã tình
nguyện đem phòng có ban công nhường cho KO), nhìn thấy ban công bày la liệt đủ
thứ như vậy thì giật mình nhảy dựng lên.
“Anh
phơi chăn hả?”
KO
chăm chú nhìn cậu một lúc rồi xoay người bước đi, cuối cùng lưu lại một câu:
“Thời tiết hôm nay tốt lắm.”
Hai
người ăn sáng rồi cùng tới công ty. Giữa trưa, mây đen không biết từ đâu quả
nhiên ùn ùn kéo đến, giăng kín bầu trời. Ngay lập tức, giông tố gào thét, mưa
gió ầm ầm, rầm rĩ suốt nửa giờ.
Mojata
vào MSN đánh một dòng chữ gửi cho KO, vui sướng hả hê khi thấy người gặp hoạ: “Chăn
của anh xong đời ha ha ha!”
KO:
“Buổi tối tôi qua phòng cậu ngủ cùng.”
Mojata:
“Dựa vào cái gì mà anh đòi ngủ ở phòng tôi!”
KO
cũng không nói gì, chỉ gửi lại một tập văn kiện, cậu vội mở ra… Dựa vào cái gì
cơ chứ! Tất nhiên là đống ảnh chụp toàn của ngon vật lạ này rồi!
Nước
miếng chảy ròng ròng, Mojata không chút do dự trả lời KO: “Tôi cho anh ngủ cùng!”
Thật
ra nếu Mojata chịu khó lên mạng tìm hiểu một chút công dụng của mấy món KO gửi
cho cậu thì sẽ phát hiện tất cả những đồ ăn này đều có một điểm chung, đó chính
là:
---------
Cường tinh tráng dương = =
Tối
ấy, KO thật sự dựa theo đống ảnh đã gửi mà làm một bàn chật thức ăn, Mojata
được ăn uống no say, thỏa mãn vô cùng. Tới giờ đi ngủ, KO rất đúng hẹn xuất hiện
trên giường cậu, thực tự nhiên chiếm mất phân nửa cái gối đầu.
Mojata
vốn không quen ngủ chung gối chung với người khác bèn lập tức đoạt lại: “Hừ! Đúng
là cái đồ dở người, gối cũng đem đi phơi làm cái khỉ gì, bây giờ không có, anh
cũng không biết lấy quần áo vo vào mà gối tạm hay sao?”
Trong
bóng đêm, KO trầm mặc giây lát rồi khẽ nói: “Sáng mai sẽ ăn miến lươn.”
Mojata
ngoan ngoãn đem nửa cái gối trả về chỗ cũ.
Chẳng
biết có phải vì KO nằm bên cạnh hay không mà Mojata thế nào cũng không ngủ được.
Sau đó ít lâu, cậu bỗng nhiên cảm thấy cả người nóng bừng, bức bối; nơi nào đó
cũng dần dần trở nên “cầm thú hoá”.
Thèm
vào, tại sao lại đúng vào ngày hôm nay… KO ngủ ở ngay bên, nghĩ muốn “tự lực cánh
sinh” cũng không được.
Mojata
nằm trằn trọc trằn trọc một hồi, chỗ ấy cũng đã ngạo nghễ đứng thẳng. Cậu một
mặt thầm kiêu ngạo “năng lực” của mình mạnh mẽ, “sức trẻ” của mình dồi dào, một
mặt lại nguyền rủa cuộc đời thích trêu ngươi; đúng là cái gì cũng không thể thập
toàn thập mỹ, vẹn cả đôi đường.
Mojata
thấp giọng kêu tên KO hai tiếng, thấy anh không hề phản ứng, cậu mới dám chậm
chạp lần tay xuống dưới hạ thân; nhưng cuối cùng lại chần chờ dừng lại, hay là
vào phòng vệ sinh giải quyết?
Mojata
còn đang do dự, suy tính thì một bàn tay ấm áp đã giành trước mà bất ngờ bao phủ,
cùng với hơi thở dường như gần trong gang tấc, KO cất tiếng: “Tôi giúp cậu.”
…
Bởi
vì hôm sau nhiều mây, trời đổ mưa rào; sang ngày thứ ba lại “trận này chưa qua,
trận khác đã tới” liên tục, không ngừng; cứ thế N ngày sau, chăn vẫn chưa khô,
KO cùng Mojata cũng không nghĩ tới việc chạy ra siêu thị mua bộ mới để thay. Tóm
lại, trong khoảng thời gian KO không chăn không đệm khó lòng xác định ấy, bọn họ
ở đêm khuya tối đen như mực đã thân tình, hữu hảo “giúp đỡ” nhau rất nhiều lần.
Mojata
cũng không hiểu nổi tại sao dạo này mình lại có thể “cầm thú” như vậy! Quả thật
“phấn khởi” tới mức không phải người!
Người
ta hay nói “sau cơn mưa trời lại sáng”, chăn màn dù không muốn cũng có lúc phải
khô, KO liền chuyển về phòng mình. Sau lại liên tiếp phát sinh một số tình huống
kì quái, ví dụ như ở phòng KO phát hiện có sâu bọ, côn trùng gì đó, phun thuốc
sát trùng nhất định phải đóng cửa phòng a~ Ví dụ như chăn đem đi phơi chẳng biết
rơi xuống đâu mất tăm mất tích, cứ vậy “một đi không trở lại” a~ Với hàng đống
lí do khác nhau, rốt cuộc hai người “đồng sàng cộng chẩm” cũng thêm không ít lần.
Mojata
đang quen với việc ngủ như vậy, ai ngờ bỗng đùng một cái, KO lại không phát
sinh cái gì. Suốt một tháng, anh an an ổn ổn ngủ im trong phòng mình.
Một
ngày hai ngày, Mojata cũng chưa có cảm giác nhưng tầm một tuần sau, khi KO hứng
chí làm cả bàn tiệc lớn, cậu chợt phát hiện hình như ban đêm bắt đầu có chút
gian nan.
Tự
mình “loạn làm” thật sự rất đáng khinh, thanh niên chí khí ai lại như vậy cơ chứ!
Nhưng cậu làm sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng kêu KO trở lại!
Mojata
khó ngủ cứ nằm lăn qua lộn lại, trằn trằn trọc trọc hồi lâu; cuối cùng bộ óc đỉnh
đỉnh đại danh Thủ khoa tỉnh Z, nhân tài trong đám sinh viên trường đại học A cũng
đã giúp cậu nghĩ ra một kế!
Mojata
bắt đầu nghiên cứu “Dự báo thời tiết”, vài ngày sau, mắt cậu sáng lên.
Thời
tiết hôm nay: buổi sáng trời trong, tới chiều lại có mưa to, sấm chớp.
Mojata
quyết định phơi chăn!!!
Kể
tiếp chuyện diễn ra sau đó:
Khi
tiểu công tính làm chuyện xấu, ông trời đương nhiên hỗ trợ; lúc tiểu thụ lén lút
lập âm mưu, đến cả dự báo thời tiết cũng không chính xác. Cả ngày trời xanh
quang đãng, chẳng có lấy một giọt mưa.
Mojata
ngồi trong văn phòng, nhìn ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp mà lòng như lửa đốt, kim
đồng hồ càng chỉ gần tới giờ tan tầm càng cảm thấy nhấp nhổm không yên, cậu vội
chuồn về nhà trước, lấy nước đầy một chậu rửa mặt, giội thẳng vào cái chăn đang
phơi ngoài ban công.
KO
vừa bước chân vào nhà, Mojata đã lập tức chạy đến phẫn nộ tố cáo: “MD, không ngờ
hôm nay trời lại mưa, chăn của ông đây bị ướt sạch!”
KO
nhìn vầng mặt trời vô tội bên ngoài: “Hình như trời không mưa.”
Mojata
chẳng hề nao núng, mặt không biến sắc, tim không đập loạn trắng trợn quả quyết:
“Dự báo thời tiết nói có mưa rải rác ở một số khu vực đó thôi.”
“Khu
vực” ở đây nhỏ tới mức cực hạn chính là một cái ban công! Tạo được “mưa” như vậy,
không thể không ca ngợi, kỹ năng thực hiện các thao tác nhỏ của lão thiên gia
thật quá mức lợi hại a…
*** ***
***
Lời tác giả:
Lúc đầu tôi không định
viết quá trình giữa hai người họ, sau lại có bạn nói rất muốn coi, liền sơ lược
một chút.
Phơi chăn
+ Nấu ăn = Mi ca bị “ăn” luôn.
Mi
ca:…
Kì
thật, tổng kết một chút chuyện của Mo K chính là: Đồng chí KO với kĩ thuật IT đã
chinh phục bộ óc của Mi ca, với kĩ thuật nấu nướng đã chinh phục Mi ca - lấy dạ
dày làm đại biểu - tức nửa người trên, sau đó cũng vẫn là kĩ thuật = = chinh phục
Mi ca - nửa người dưới… Cho nên…
Vô
luận ở lĩnh vực nào đi chăng nữa, kĩ thuật luôn là quan trọng nhất!
Mọi
người cũng phải nỗ lực phấn đấu bồi đắp kĩ thuật nha >o<
*** *** ***
Mấy món ăn của anh KO đúng là... "một người khoẻ, hai người vui" =))))))))))))))~
2 nhận xét:
haha
thanks, vui lém
Đăng nhận xét